Mỗi chúng ta mang sẵn trong người một định mệnh. Mỗi người có một cuộc sống khác là do số định mà ra.
Nói đến kiếp người là nói đến khổ và vui, giữa bi và lạc.
Thế rồi mỗi người mỗi nẻo tranh luận nhau. Đa số người ghép Phật giáo thuộc về chủ nghĩa bi quan yếm thế. Bởi trong kinh, đức Phật thường dạy: “Nước mắt chúng sanh nhiều hơn nước biển ”. Hoặc Ngài mạt sát thân này là ô uế, bất tịnh, là giả trá, tạm bợ như làn chớp, hòn bọt...
Như vậy thì những người có đạo hạnh chắc chán nản, ê chề lắm. Nhưng ngược lại, nếu được tiếp xúc với 1 đạo gia hay 1 chân sư nhìn gương mặt họ lúc nào cũng vui tươi điềm đạm, lời nói hiền hòa vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.
Tại sao có sự mâu thuẫn lạ lùng ấy ?
Vì đạo ấy chỉ cho ta biết nhìn thẳng vào đau khổ để có sức chịu đựng, để tìm lối thoát ly xiềng xích khổ đau đang vây quanh chúng ta.
Đạo tiểu thừa trúc lâm thừa nhận “Nhân sinh đa khổ”.
Có một số người cho rằng quan niệm như vậy là thái quá. Ví dụ khi người ta đói là khổ, nhưng được ăn là vui, khi lạnh là khổ, được mặc ấm là vui. Như vậy đời người vừa có khổ cũng vừa có vui.
Nghĩ thế là sai lầm. Cái khổ vui đói no, ấm lạnh bên ngoài là những khổ vui mong manh cạn cợt không đáng kể.Bi lạc thật sự là nhắm vào phần căn bản, là nghĩ đến cuộc đời đen tối, phủ vây bởi sinh, lão, bệnh, tử... Khổ mà đức Thích Ca Mâu Ni đã nói là cái khổ do sự mâu thuẫn tạo thành.
Trong tâm hồn chúng ta tình cảm và lý trí thường xung đột nhau. Khi bị tình cảm lôi cuốn ta làm sai, nghĩ quấy, kịp đến lý trí sáng lên là mở một cuộc trừng phạt nặng nề. Cứ thế mãi, giữa tình cảm và lý trí một bên kéo đi, một bên lôi lại tạo thành một cuộc xung đột, thanh trừng thường xuyên trong nội tâm. Đó là tình trạng đau khổ trầm trọng trong con người ta với ta.

Trong kinh phật tạng đã từng dạy “Đọa địa ngục quá khổ sở, ngạ quỉ thì đói khát, súc sanh nhiều ngu si, lên cõi trời đầy đủ dục lạc nên không thể tu được, chỉ có làm người là đủ điều kiện tiến tu hơn cả”. Vì ở cõi người tuy có nhiều đau khổ, nhưng chúng ta còn có thể chịu nổi. Cho nên, cõi này đức Phật gọi là cõi Ta-bà (kham nhẫn).
Cõi này tuy uế trược, nhiều đau khổ, nhưng còn chịu đựng nổi nhờ đó mà tiến tu thêm, nên chúng ta được sanh vào đây đã có một giá trị đặc biệt trên con đường đạo đức.
Đọa trong địa ngục chịu khổ đau không có phút nào rảnh rổi không thể nào tiến bước trên đường đạo đức.
Được sanh lên cõi trời thì sung sướng quá cũng không có phút giây nào nghĩ đến sự tiến tu.
Một bên chịu đựng quá sức, một bên thụ hưởng quá sức, cả hai đều chung qui một thái độ buông xuôi không tự vươn lên được. Chỉ có cõi người là chiết trung giữa hai cực đoan ấy, nên đủ sức vươn lên. Đó là giá trị đặc biệt của con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét